🌥️ Hãy Ở Lại Bên Anh Bl

[ BL/ OS ] Xin Hãy Ở Bên Em. Satomi_Vondelia. Reads. Reads 44. 44 44. Votes. Votes 8. 8 8. Parts. Parts 1. 1 1. nay lại yêu từ cái nhìn đầu tiên với con gái Hợp đồng bạn giường (H+) - Tình văn Complete. Cô là thư kí cho một tổng tài lạnh lùng và nghiêm khắc, nhưng anh ta thật sự Nhà họ Lâm ở Phúc Kiến nổi tiếng với kiếm pháp Tịch tà của ông tổ Lâm Viễn Đồ. Giang hồ cả trăm năm dậy sóng vì pho võ công ấy. Những kẻ tiểu nhân thèm muốn bộ kiếm pháp ấy đã đành, đằng này những kẻ tự xưng danh môn chính phái cũng nhỏ dãi thèm thuồng. Dư Thương Hải là kẻ đầu tiên bộc lộ lòng tham. Nhưng phải ở lại Ngô trào làm nô lệ. Hằng năm xứ thần dâng lễ cống. Anh hãy đưa em rời xa cấm cung Ngô trào, đôi lứa bên nhau dù cho bão giông ba đào, Phạm lang hỡi anh tâm nào để TâyThi lìa anh muôn thuở. Á! Khoan! Bỉ Li dừng tay lại. BL:Tướng quốc! Hãy để cho Trình xem nhóm để điều khiển từ xa cực kỳ đơn giản - Video hướng dẫn HD. Hôm nay chúng ta sẽ xem làm thế nào để cài đặt và làm thế nào để sử dụng Team Viewer ứng dụng điều khiển từ xa, mà dường như được thực hiện mà có thể được sử dụng bởi bất cứ ai Lời bài hát: Đêm nằm suy tư Ngẫm chuyện nhân thế sự mà thấy trong lòng đau xót Đốt điếu thuốc nhìn thời gian đếm ngược Từng giây phút trôi nhanh thấy đời sao quá mong manh Hôm qua tình cảm chân thành Giờ quay lưng ngoảnh mặt xem nghĩa tình thua mảnh đất Họ hàng anh em Cùng sinh ra trưởng thành ở chốn lem bùn sỏi đá Trong khi mọi người chưa hết kinh ngạc lại thấy Huyền Vi nhảy lên tầng trên cùng. Hình như nàng phát giác điều gì khả nghi vậy. Thì ra thiếu niên xấu xí núp trốn đó nghe thấy nàng nói định gặp Quái Thủ Thư Sinh, trong lòng cao hứng liền nhặt ba hạt băng ném xuống. Lúc đầu Huyền Vi tưởng là gió lạnh thổi tới nên mới bị ném trúng ba hạt băng đó. Nhưng hãy vững tin vào ngày mai anh nhé…* Sẽ có lúc mình được bên nhau mãi mãi… * Ánh mắt này, đôi tay này.. mãi thuộc về nhau…* EM NHỚ ANH & YÊU ANH THẬT NHIỀU !!!!! TẶNG NHỮNG BẠN GÁI YÊU XA. Em muốn chia tay ! lịch loại world cup 2022 Kubet luôn cam kết bảo mật tuyệt đối thông tin cá nhân của khách hàng. Hiện nay, nền tảng Kubet cũng được nhiều người đánh giá là uy tín bởi đội ngũ nhà cái luôn hứa hẹn sẽ bảo mật tuyệt đối thông tin cá nhân của khách hàng trang chủ tiến lên miền nam Kubet chính là phiên bản cao Em yêu ơi, hãy ở lại cùng anh Nhưng anh phải ngoảnh mặt quay đi Và chúc em được hạnh phúc Rất Thật Dr.BL, TinyC. 775,295. Kết Thúc Không Vui (Remix) Hồ Chí Hoàng. 186,964. Video / mv khác. Bên Nhau Thật Khó 7LovucT. Chương 4 Đến đâyEdit Sắc TeamBeta BRANDYĐám đông tụ tập xung quanh tòa nhà Quảng trường vô cùng hỗn loạn, chỉ có hai đồng chí cảnh sát giao thông đang trong phiên trực giằng co cùng kẻ bắt được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhưng rõ ràng họ vô cùng chật vật. Một bên đám đông tụ tập quá nhiều gây hỗn loạn, mất khống chế. Một bên tên bắt cóc vô cùng hung hãn, con dao trong tay lóe lên từng ánh sáng bạc lạnh lùng, kề sát lên cổ con tin.“Lùi về phía sau! Lùi về phía sau!” Một đồng chí cảnh sát giao thông vừa hét to yêu cầu đám đông đang vây xem, vừa lấy ra bộ đàm “Tình huống khẩn cấp, yêu cầu chi viện!”Đồng chí cảnh sát giao thông còn lại đang yêu cầu tên bắt cóc “Thả người ra! Mau thả ra!”Vậy nhưng hắn không thèm nghe, lại còn chửi ầm lên, khiến con dao càng siết chặt vào cổ con đông hô lên sợ Khôn là người tới đầu tiên, nhanh chóng xem xét hiện Audi màu trắng đỗ ở ven đường, trên mặt đường có dấu xe phanh gấp, chứng tỏ lúc đó chiếc xe bị buộc phải dừng lại. Bên cạnh xe, có một bà mẹ trẻ đang ôm con sợ hãi run bần bật, vài người đi đường tốt bụng đang vây quanh an ủi.“Thật đáng sợ! Cái tên điên kia không biết từ đâu xuất hiện, giằng lấy đứa trẻ, bắt người mẹ phải cho hắn tiền. Người mẹ đưa tiền cho, khóc lóc cầu xin hắn, hắn lại còn chê ít, cứ như phát bệnh thần kinh vậy!”Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn đó kẻ bắt cóc lên cơn kích động, túm chặt đứa trẻ chạy đi, vừa đúng lúc chạy đến trước xe của Nghênh Thần. Đứa trẻ bị siết chặt đến không thở nổi. Nghênh Thần không nghĩ ngợi nhiều lập tức đẩy cửa xe ra, dùng cửa đụng vào tên bắt cóc, khiến hắn buông lỏng tay. Cô nhanh nhẹn đoạt được đứa trẻ từ tay trẻ được cứu nhưng Nghênh Thần lại bị tên kia tóm đem con dao kề sát cổ Nghênh Thần, lôi kéo cô đi vào một trung tâm thương đồng chí cảnh sát giao thông đang sơ lược kể lại tình huống “Nhìn tình hình này, có vẻ như là một người nghiện ma túy, đang lên cơn thèm thuốc nên làm việc gì cũng không thèm quan tâm tới hậu quả.”Lệ Khôn gắt gao nhìn chằm chằm về phía trước, kẻ bắt cóc đang gào rống, khuôn mặt cô gái bị siết chặt trong tay hắn trắng bệch, sắc môi nhợt lặng vài giây, anh rẽ đám đông tiến vào.“Này, chỉ có một mình anh sao? Có cần phải đợi tiếp viện đến không?” Thấy động tác của Lệ Khôn, người cảnh sát giao thông nhắc Khôn “Hai người tiếp tục kêu gọi, phân tán lực chú ý.”Dứt lời, anh nhẹ nhàng vòng qua đám người vây xem.“Tiếp viện lập tức tới ngay thôi.” Cảnh sát giao thông lại tình huống xảy ra tại nơi công cộng như thế này, kiêng kị nhất là hành động một mình. Nhỡ đâu đối phương có đồng lõa, hoặc nếu hắn bị dồn ép khiến cho nóng nảy, hậu quả khó có thể tưởng tượng nhiên Lệ Khôn hiểu rất rõ việc vẫn luôn nhìn chằm chằm vào kẻ bắt cóc, ánh mắt anh cố chấp, không hề sợ hãi, dường như còn đang kìm nén một thứ gì giây im lặng qua đi, Lệ khôn chỉ để lại một câu “Cô ấy bị thương.”Sau đó không hề do dự, bước nhanh ẩn vào trong đám hương kỳ dị phát ra từ trên người tên bắt cóc khiến Nghênh Thần suýt chút nữa thì ngạt thở. Cổ cô đã cứng đờ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được lưỡi dao đang kề sát vào động mạch.“Mang tiền ra đây! Mang tiền ra!” Tên bắt cóc ngày càng cuồng loạn, thân thể không ngừng đong đưa, đồng thời con dao cũng ngày càng siết chặt lên cổ Nghênh Thần.“Ahhh!” Đám đông kêu lên sợ Thần cảm thấy giữa cổ đau xót, ở miệng vết cắt, máu bắt đầu thấm cắn chặt môi, chân dường như nhũn ra. Ánh mắt cô vô tình liếc qua rồi đột ngột dừng lại tại một chỗ, cô sửng là khu trung tâm mua sắm, khắp nơi đều là quầy bán hàng. Giữa mỗi quầy hàng đều được ngăn cách bằng cửa kính trong suốt. Chỗ Nghênh Thần đang đứng lại đối diện với một cửa kính như hình ảnh phản chiếu, cô thấy một thân ảnh màu đen, nhanh như tia chớp, đang áp sát lại từ phía Khôn cũng phát hiện ra cô nhìn thấy anh, ánh mắt của hai người yên lặng nhìn nhau qua cửa kính. Nửa giây, Lệ khôn híp đôi mắt lại. Không nói một lời nhưng dường như giữa hai người vô cùng ăn ý, Nghênh Thần khẽ gật đầu.“Anh muốn tiền đúng không?” Nghênh Thần mở miệng, bắt đầu phân tán sự chú ý của tên bắt cóc. Cô làm vẻ nhẹ nhàng nói “Tôi có rất nhiều tiền, anh buông tôi ra, tôi đưa tiền cho anh.”Thân hình tên bắt cóc khựng lại, cúi đầu nhìn cô, há mồm thở dốc, từng mùi khó chịu phả vẻ như có tác dụng? Nghênh Thần lại tiếp tục “Tiền ở trong túi của tôi, không tin anh mở ra mà xem, tôi ……”“Im miệng! Im miệng!” Tên bắt cóc đột nhiên lạnh giọng gào lên. Đúng lúc này hắn ta cũng nhìn thấy thân ảnh của Lệ Khôn phản chiếu trên cửa kính.“Chúng mày lừa tao! Đều lừa tao!” Tình huống bắt đầu trở nên mất khống chế.“Ahh!” Nghênh Thần theo bản năng ngửa đầu ra đằng sau, may mắn thoát được mấy nhát dao vung loạn xạ của tên bắt ta kéo lấy tóc Nghênh Thần, hung hăng kéo về phía sau. Nghênh Thần kêu lên một tiếng đau đớn, nước mắt chảy Khôn rốt cuộc không thể kiên nhẫn hơn được nữa, vội vàng bước nhanh về phía trước.“Không được đến đây! Mày không được đến đây!” Tên bắt cóc bắt đầu hốt hoảng, càng siết chặt cổ Nghênh Thần, nhất quyết không chịu buông mắt Lệ Khôn trầm xuống, trực tiếp xông lên, giơ chân đá trúng vào đầu gối tên bắt cóc. Bị đau hắn buông lỏng tay, thân hình của Nghênh Thần mềm nhũn, ngã trên mặt đất. Lệ Khôn đỡ lấy vai cô, nhẹ lùi về phía sau, đảm bảo cô rời khỏi vòng nguy dụng lúc đó, tên kia nhặt lên con dao bị đánh rơi từ trước, xông tới bổ một nhát về hướng vai phải của Lệ Khôn. Nghênh Thần hoảng sợ hét chói Khôn nhanh mắt thấy được, cúi đầu né tránh, không đánh trả, lại dùng sức đẩy người cô ra. Nghênh Thần bị đẩy ra xa ba bốn mét, lúc này Lệ Khôn mới xoay người bắt đầu đánh không đánh với dao sắc bén, đám đông vây quanh sợ hãi hét lên liên bắt cóc kia đã hoàn toàn nổi điên, Lệ khôn vừa đánh vừa di chuyển, cố ý dẫn hắn hướng về phía góc không có vào lúc này “Lệ đội trưởng!”Là giọng của Lâm khôn hét lên “Sơ tán người dân!”Các chiến sĩ “Rõ!”“Lâm Đức!”“Có!”“Đưa cô ấy rời khỏi đây cho tôi!”Nghênh Thần vẫn còn đang sững sờ một bên, Lâm Đức chạy tới đỡ cô dậy, “Để em cõng chị!”Nghênh Thần như sực tỉnh từ trong giấc mộng, đưa tay đẩy Lâm Đức ra “Tôi không cần cậu cõng, cậu đến giúp anh ấy đi, anh ấy ở bên trong một mình! Cậu nhanh đi đi!”Chiếc mũ sắt trên đầu Lâm Đức bị cô gõ cho kêu coong coong, vẻ mặt cậu ta vô tội mà nhìn cô nói “Đừng, đừng kích động, Lệ, Lệ đội trưởng không phải đã ở kia rồi sao.”“……” Nghênh Thần thở hổn hển, quay đầu lại Khôn đứng ở cửa khu trung tâm thương mại, một tay nhẹ nhàng khống chế tên bắt cóc, tay khác cầm con dao, đang nhìn lại về phía bắt cóc đã được khống chế, bị áp giải lên xe cảnh Khôn cùng Nghênh Thần đi theo đằng sau. Sau một lúc, không biết là ai trong đám đông bắt đầu vỗ tay. Đầu tiên chỉ là vài tiếng, sau đó liên tiếp, cuối cùng tiếng vỗ tay nổ vang huống này đột nhiên xảy ra, khiến Nghênh Thần có đôi chút ngượng ngùng. Cô liếc mắt nhìn về phía Lệ Khôn, anh vẫn đang ngẩng cao đầu, mặt không đổi sắc, dường như đã quá quen với những việc như thế này.“Chị, để em bôi thuốc cho chị nhé?” Lâm Đức vô cùng ân cần mà hỏi.“Không cần đâu, cảm ơn.” Nghênh Thần cự tuyệt, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Lệ Khôn. Thấy anh chuẩn bị rời đi, Nghênh Thần chạy chậm tiến tới, “Đợi đã.”Lệ Khôn đứng biết từ khi nào anh đã đeo kính râm lên, kính đen che mất nửa khuôn mặt, không thấy rõ được ánh mắt Thần mấp máy môi, dường như muốn nói lại mình Lệ Khôn hơi động, cô cho rằng anh định tiếp tục rời đi, vì thế theo bản năng kéo lấy tay anh, vội vàng nói “Anh đừng đi.”Thân hình Lệ Khôn cứng óc Nghênh Thần cũng nóng lên, nhanh chóng buông Khôn nhìn miệng vết thương trên cổ cô, hơi hơi nhíu mày, sau đó nâng nâng cằm ra hiệu cho Lâm Đức đang đứng ở đằng sau Nghênh Đức hiểu ý, nhiệt tình chạy đến “Chị à, kỹ thuật bôi thuốc của em tốt lắm, không đau một chút nào đâu, đến đây, em giúp chị bôi.”Nghênh Thần vừa nghĩ, tròng mắt đảo một vòng, “Được rồi!”Nhưng không tới hai phút sau “Aiz! Cậu nhẹ tay một chút được không?”“A a a, đau quá, đau muốn chết đi được.”Lâm Đức bị dọa cho sợ đến ngây người, một tay cầm băng gạc, một tay cầm lọ xịt giảm đau, run run rẩy rẩy mà không dám tiếp tục động tác “Em, em đã làm nhẹ lắm rồi.”Vành mắt Nghênh Thần đỏ ửng, phối hợp với vết thương ở trên cổ, trông vô cùng đáng Khôn đứng ở cách đó không xa, giả bộ làm như không thấy.“A! Cậu nhìn xem chỗ này của tôi có phải cũng có vết thương không? Có phải chảy rất nhiều máu không?”Lâm Đức đần mặt ra, “Không, không ……”Lời nói còn chưa dứt, Nghênh Thần lén lút cấu canh tay cậu một cái “Hmm!”Lâm Đức chớp chớp Thần cũng chớp chớp thấy ám hiệu của Nghênh Thần, lại thêm ấn tượng tốt có sẵn từ trước, vì thế cậu chiến sĩ bé nhỏ cứ thế mơ mơ hồ hồ mà bị mua chuộc Lâm Đức gật mạnh đầu, tiếng nói lảnh lót “Đúng vậy! Chảy rất nhiều, rất nhiều máu!”Lệ Khôn thầm chửi một tiếng, cuối cùng không nhịn được nữa, sải dài bước chân đi qua.“Đưa đây.” Lệ Khôn duỗi tay.“Vâng!” Lâm Đức lập tức đưa băng gạc và thuốc cho Lệ nhận lấy, trong lòng suy nghĩ phức tạp, đem đồ đặt đó quay đầu gọi Nghênh Thần “Đến đây.”Nghênh Thần vui như mở cờ trong bụng, hướng đến trước mặt anh ngồi xổm xuống, ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ ngửa đầu lên hỏi “Như thế này được chưa?”Lệ Khôn “……”Nghênh Thần lại ngửa cao đầu hơn một chút, ánh mắt tội nghiệp hỏi “Hay là như thế này tốt hơn?”Lệ Khôn liếc mắt một cái đã đọc được ý nghĩ của cô, xụ Thần bị anh nhìn chằm chằm, liền tự chột dạ, hơi hơi cúi đầu xuống, vô cùng ngoan ngoãn để lộ ra miệng vết thương trên trùng khử độc, phun thuốc, lại tiếp tục rắc thuốc bột lên, Nghênh Thần liên mồm kêu “Đau, đau, đau.”Lệ Khôn nghĩ nghĩ, lại tiếp tục động tác, dùng lực còn lớn hơn lúc trước.“Ahh!” Nghênh Thần liếc nhìn về phía anh, vành mắt đỏ Khôn sửng mi Nghênh Thần chớp chớp, thấp giọng mềm mại nói, “Không lừa anh đâu, thật sự thật sự rất đau đó.”Con nhóc này được lắm, lọ thuốc trong tay suýt bị Lệ Khôn bóp thu hồi ánh mắt, bình ổn lại cảm xúc, vô cùng không tình nguyện tiếp tục động tác, nhưng cũng nhẹ nhàng hơn rất da Nghênh Thần trắng mịn, lòng bàn tay anh áp lên, giống như có một luồng điện chạy người sát lại gần, hô hấp đan chéo lên nhau, thật nóng. Tim Nghênh Thần đập vô cùng nhanh, thầm nghĩ phải nói chút gì đó.“Việc vừa rồi, cảm ơn.” Cô nhỏ giọng.“Ừ.” Lệ Khôn mặt không đổi sắc.“Rất nguy hiểm, anh ……”“Biết là tốt.” Lệ Khôn ngắt lời cô, lạnh lùng mà đứng dậy. Nghĩ thầm, vẫn còn biết nguy hiểm? Nguy hiểm còn con mẹ nó chạy tới!Nghênh Thần nhìn anh xoay người bước đi, bị dội cho một gáo nước lạnh thấu tim, vì thế cảm xúc cũng nguội xuống.“Chị!” Lâm Đức kích động chạy tới, “Bôi thuốc xong chị cứ yên tâm đi, sẽ không để lại sẹo đâu.”Nghênh Thần vẫn còn đang giận dỗi “Anh ta là đội trưởng của các cậu?”“Đúng vậy.”“Tôi cho cậu một số điện thoại, bác sĩ này là giám đốc bệnh viện, rất có danh tiếng.”“Hả? Bệnh viện? Không cần đâu, không cần đâu, đội y tế của bọn em giỏi lắm, vết súng, vết dao, thậm chí cả bệnh đậu mùa đều chữa khỏi được hết.” Lâm Đức vô cùng tự hào khoe khoang.“Đây không phải để chữa vết thương.” Nghênh Thần hướng về phía Lệ Khôn cao giọng “Đây là chuyên trị chứng mặt liệt!”Cô giận tái mặt, nhưng người kia không có một chút phản ứng nào hết, cứ như ném hòn đá vào một đống bông mềm mại vậy, không đau không Thần hít thở sâu, trong lòng tức giận vì thế quay đầu bước đi, không muốn ở lại chuốc thêm bực phối hợp công tác điều tra, Nghênh Thần đi theo cảnh sát để cung cấp một ít lời Đức đi theo cô mồm năm miệng mười, lúc thì nói làn da cô trắng như củ cải trắng ở quê bọn họ, lúc thì bảo cô vô cùng dũng cảm dám đánh lộn cùng kẻ bắt Thần bị cậu ta trêu chọc phì cười, tâm tình vì thế cũng khôi phục được một chút, cố ý hỏi “Đội trưởng của các cậu tên là gì?”“Lệ Khôn!”“Trông có vẻ già hơn cậu nhiều nhỉ, con anh ta bao nhiêu tuổi rồi?”“Lệ đội trưởng còn chưa kết hôn đâu!” Lâm Đức lập tức liền đem đầu đuôi kể hết cho Nghênh Thần “Anh ấy cũng không già, mới hai mươi chín, có lẽ do ngăm đen nên trông già hơn tuổi thôi. Cũng đành chịu, đi khắp cả thế giới, tới toàn là những nơi khổ cực.”Nghênh Thần đáp “Vậy sao? Mấy năm nay, các cậu đã đi những đâu?”Lâm Đức “Nhiều lắm, Israel, Iraq, những nơi nào có tiếng bom đạn, bọn em đều đã đi qua, lần gần đây nhất chính là đi Afghanistan!”Lâm Đức không có chút nào oán giận kể khổ, nét mặt nhẹ nhàng, thậm chí trong giọng nói còn có chút kiêu ngạo.“Máy bay chiến đấu từ trên đầu bay qua, piuuu —— bùmm! Mấy quả bom rơi xuống, ầm ầm ầm! Con đường cái ở phía trước liền nổ thành cái hố đen to đùng.”Nghênh Thần lặng hai giây, cô có thể tưởng tượng ra cảnh lửa cháy cuồn cuộn bốc lên lúc Đức “Đúng rồi, không phải chị nói muốn đi xem mặt sao? Còn đi nữa không?”Nghênh Thần cười, “Không đi nữa.”“Đúng vậy, chị như thế này mà còn phải đi xem mặt sao? Nhìn chị còn đẹp hơn so với củ cải trắng ở quê em.” Lâm Đức sờ sờ đầu, cười nhe ra hàm răng Thần trêu ghẹo “Thế còn cậu? Đã có bạn gái chưa?”Mặt Lâm Đức “bùm” một cái lập tức liền đỏ, lắc đầu quầy quậy, “Chưa có! Trong đội bọn em trừ lão Lý ra, còn lại toàn bộ đều độc thân!”Nghênh Thần giương mắt, “Đội trưởng của cậu cũng chưa có bạn gái sao?”Lâm Đức “Chưa có.”Nghênh Thần “Không thể nào, nhìn anh ta cao to lực lưỡng thế kia, thân thủ cũng tốt, chắc chắn phải được nhiều con gái yêu thích chứ.”Lâm Đức “Chị nói cũng đúng, tuy có nhiều người giới thiệu bạn gái cho Lệ đội trưởng, nhưng anh ấy đều không nhận, cứ lạnh lạnh lùng lùng, không được, không được.”Câu nói này làm Nghênh Thần vô cùng cao hứng, khóe miệng cười cứ như nở Đức là người thành thật, mới một lần gặp gỡ, cậu ta đã nhanh chóng coi Nghênh Thần như chị của mình. Cậu không hỏi mà đã tự khai, nhanh chóng bán đứng thủ trưởng nhà mình.“Chị, em nói cho chị một bí mật.”Nghênh Thần nhướng mày, “Hửh?”“Chị lại gần đây.”Nghênh Thần tiến lại gần.“Em nói với chị nha, tuy rằng mấy năm nay Lệ đội trưởng không có bạn gái.” Lâm Đức nhỏ giọng, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc về hướng Lệ Khôn nhìn, có tật giật mình, sợ bị nghe được.“Nhưng có một lần, trong đội hoàn thành nhiệm vụ thuận lợi, tối trước ngày nghỉ cấp trên mời cả đội ăn cơm, mọi người đều phải uống rượu, Lệ đội trưởng uống say.” Lâm Đức “Em làm cấp dưới của anh ấy bốn năm, lần đầu tiên thấy anh ấy say.”Lông mi Nghênh Thần khẽ động, ừ một tiếng.“Buổi tối em đưa anh ấy về ký túc xá, nửa đêm, nghe thấy anh ấy nói nhảm, luôn miệng gọi một cái tên, em không nhớ rõ lắm, nhưng chắc chắn là nữ, hình như là bạn gái cũ.”Giọng nói Nghênh Thần hơi run, “Bạn gái cũ sao, nói cái gì?”“Nói cô ta hung dữ, lại hay thích khóc, mắng cô ta …… Lòng lang dạ sói.”Tim Nghênh Thần thắt lại, tức khắc im lặng không lên tiếng.“Haizzz, chị nói thử xem, cô gái kia đã làm cái gì mà có thể khiến Lệ đội trưởng tức đến như vậy?” Lâm Đức gãi gãi lên khuôn mặt khoai lang đỏ của mình, buồn bực Thần cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình. Một lúc lâu sau mới nửa thật nửa giả nói một câu“Có thể là, ngủ với anh ta xong liền chạy.”Lâm Đức mặt đỏ lên, “Chị, chị thật biết cách kể chuyện cười ha ha ha.”Nghênh Thần thu hồi ánh mắt, nhìn cậu ta mỉm cười, trong ánh mắt lại nhàn nhạt hiện lên vẻ u sầu. HÃY Ở LẠI BÊN ANH Tên khác Xin em ở lại bên anh Tác giả Giảo Xuân Bính Thể loại Hiện đại, quân nhân, nữ truy, nam nữ cường, đội trưởng ưu tú của đội đặc cảnh – tinh anh trong công ty khoáng sản, SẠCH_SỦNG_NGỌT, nhất kiến chung tình, thâm tình, sâu sắc, HE Độ dài 67 chương + 4 PN Tình trạng Hoàn – đã xuất bản. Văn án Trong ba mươi năm cuộc đời của Lệ Khôn. Điều thất bại nhất chính là khi còn trẻ bị một cô gái nhỏ 19 tuổi lừa tình, còn lừa mất luôn cả thân. Năm 2017, hai người gặp lại. Nghênh Thần vẫn thông minh, xinh đẹp như xưa, vẫn nhiệt tình như cũ “Đội trưởng, anh ăn bánh kem không?” “Đội trưởng, anh có bạn gái chưa?” “Đội trưởng, số điện thoại của em vẫn không đổi nha.” Lệ Khôn thông thể nhịn được nữa, đem cô đẩy đến trên tường. “Trưởng thành rồi, có năng lực rồi đúng không, hnh?” * Những năm xa cách kia, Lệ Khôn điên cuồng làm nhiệm vụ. Vào sinh ra tử, không biết đâu là họa, đâu là phúc. Các chiến sĩ nhỏ hỏi “Lệ ca, điều anh muốn làm nhất là gì?” Lệ Khôn cười, không đáp Là muốn trở lại bên cạnh cô ấy đến phát điên lên được. *** Lần đầu tiên Nghênh Thần gặp Lệ Khôn là vào năm cô 18 tuổi. Một lần gặp gỡ, cả đời dây dưa. Tiểu Nghênh Thần năm đó vừa gặp đã yêu Lệ Khôn. Cô gái nhỏ dùng đủ mọi cách để theo đuổi anh, không sợ mất mặt, không sợ bị chê cười, trèo tường các thứ cũng đủ cả. Khi Nghênh Thần 19 tuổi họ ở bên nhau. Đối với cô, Lệ Khôn là tình đầu, là người duy nhất khiến cô rung động, khiến cô đuổi theo bằng tất cả nhiệt tình. Còn Lệ Khôn từ hơn hai mươi tuổi gặp Nghênh Thần đó, anh đã biết cả đời này chỉ trung thành với mình cô. Hai người họ đều đang ở độ tuổi đẹp nhất đời người, đơn thuần, nhiệt tình, yêu hết mình. Vốn tưởng sẽ cùng nhau nắm tay mãi mãi, ai ngờ lại vướng vào vòng xoáy ân oán. Bởi vì sự ích kỷ của người lớn mà phải chia xa. Năm đó mẹ của Lệ Khôn bị bệnh, phải lọc máu hai năm, khó khăn lắm mới tìm được thận tương thích để thay. Đúng lúc bà nội Nghênh Thần cũng bị bệnh tương tự. Bác cả nhà họ Nghênh lợi dụng Nghênh Thần đơn thuần để hỏi thăm thông tin địa chỉ quả thận được ghép. Sau đó dùng quyền lực ép xuống, thay đổi người được ghép thận. Mặc dù cha Lệ Khôn cũng là đại tá trong quân đội, chức cao vọng trọng nhưng vẫn không thể đấu lại với nhà họ Nghênh. Mẹ của Lệ Khôn vì không được thay thận nên đã ra đi mãi mãi, cha Lệ đau khổ đến đổ bệnh nặng. Còn bà của Nghênh Thần tuy được thay thận, nhưng vì không tương thích nên sau đó cũng mất. Sau sự việc đó Nghênh Thần không chịu được cách làm của bác cả nên nổi lên xung đột với người nhà. Trong lúc giận giữ, bác cả Nghênh đã lấy tương lai của Lệ Khôn ra đe dọa, ép Nghênh Thần phải sang Úc du học. Nghênh Thần không muốn làm liên lụy đến tương lai của Lệ Khôn, chỉ còn cách nghe theo lời bác, cam chịu số phận, cứ thế rời đi, để lại giữa hai người họ là vô vàn những khúc mắc Cô không biết là Lệ Mẫn Vân, cô ruột của Lệ Khôn đã gắn cho cô cái mác tiểu nhân xấu xa. Bà ta nói với anh rằng cô lợi dụng anh, hại chết mẹ anh, hại gia đình anh tan cửa nát nhà. Lệ Khôn muốn đi tìm Nghênh Thần nhưng chỉ nhận được tin cô đã đi du học. Hai người họ cứ thế mà chia xa bảy năm. Sau sự kiện đó Lệ Khôn xin chuyển công tác đến đội đặc cảnh, là đội quân tinh nhuệ cũng là phân đội phải đối mặt với những nhiệm vụ nguy hiểm nhất, nay đây mai đó không biết sống chết lúc nào. Còn Nghênh Thần, sau khi đi du học về cô vào làm một công ty khoáng sản ở Hàng Châu từ đó cũng ít trở về nhà. Trong bảy năm này, Nghênh Thần từ một thiếu nữ ngây ngô mới bước chân ra ngoài xã hội trở thành một một người phụ nữ thành thục, chính chắn, là tinh anh xã hội. Sự trưởng thành của cô phải kể đến công lao của Đường Kỳ Sâm. Đối với Nghênh Thần, Đường Kỳ Sâm vừa là cấp trên, vừa là thầy, vừa là bạn của cô. Khác với Lệ Khôn cao lớn, dũng mãnh, Đường Kỳ Sâm lại là kiểu công tử thế gia, ngọc thụ lâm phong. Anh là người đã dìu dắt cô rất nhiều trong công việc. Nghênh Thần biết được tình cảm của anh dành cho mình nên đã dứt khoát từ chối, bởi vì trong thâm tâm cô vẫn luôn tin tưởng, sẽ có ngày cô và Lệ Khôn hòa hợp. “Nghênh Thần, anh thích em.” “Nhưng em có người mình thích rồi.” “Em vẫn định một mực chờ anh ta?” “Nói ra sợ anh cười, nhưng em vẫn luôn có cảm giác, em và anh ấy tương lai có thể ở bên nhau.” “Chỉ vì sự linh cảm vô căn cứ này mà em định chậm trễ bản thân bao lâu nữa chứ?” “Không biết. Dù gì em vẫn còn trẻ.” “Nếu lớn tuổi rồi? Sẽ không ai thèm lấy em đâu.” “Vậy em sẽ về ăn vạ ba, mẹ, biết đâu còn được thừa kế tài sản hahaha.” Khi ấy, có một câu, Đường Kỳ Sâm vẫn giữ mãi trong lòng không nói ra “Sẽ không xảy ra trường hợp đó đâu. Nếu em già, em xấu… vẫn còn anh muốn cưới em.” Còn Lệ Khôn, bảy năm không gặp anh cứ nghĩ có lẽ sau này anh cứ sống như vậy thôi, không có Nghênh Thần cũng không sao. Thế nhưng khi gặp lại, nhìn thấy Nghênh Thần đang gặp nguy hiểm, anh chỉ hận không thể dùng mạng mình thay thế cho cô. Lệ Khôn là quân nhân, ở anh có đầy đủ những đức tính tốt đẹp mà một người quân nhân nên có, nghiêm khắc, cẩn trọng, quyết đoán. Anh yêu Nghênh Thần, đến mức chấp nhận buông bỏ tất cả, từ nay về sau cuộc sống của anh chỉ xoay quanh cô, mọi việc đều lấy cô làm trọng. Lệ Khôn là chàng trai xứng đáng có được những điều tốt đẹp. Ánh mắt anh lưu luyến yêu chiều, dùng giọng nói dịu dàng nhất, trầm ấm nhất hứa “Ở lại bên anh đi, tháng ngày sau này, hai chúng ta cùng nhau trải qua.” Có một điều mình hơi không thích ở nữ chính đó là hai lần chia tay đều là cô nói và lý do là cô không muốn ảnh hưởng tới tương lai của Lệ Khôn. Cô dùng danh nghĩa tình yêu để làm tổn thương người khác. Thế nhưng lại không hiểu rằng, Lệ Khôn không quan tâm đến cái này. Một chàng quân nhân bao lần vào sống ra chết ở chiến trường, đến cái chết cũng không sợ thì mấy chức vị này có là gì. Sau cùng thì hai người vốn là của nhau, đi bao xa rồi cũng quay lại bên nhau mà thôi. “Mặt trời lên cao, ánh nắng chính thịnh, cả quảng trường Thiên An môn rực rỡ, huy hoàng và trang nghiêm – Một Trường An ngàn đời thịnh thế. Bên này một vài cô gái trẻ trầm trồ tán thưởng “Đàn ông là phải như thế!” Ba mươi tuổi cát bụi công danh, Tám ngàn dặm dầm sương dãi nguyệt. Lòng Nghênh Thần tràn đầy tự hào. Trên con đường Trường An nhuốm màu lịch sử, anh như thu trọn ánh dương và hào quang, là người đàn ông ưu tú nhất, xuất sắc nhất. Đúng! Chính là anh! Người đàn ông của cô. Lệ Khôn của Nghênh Thần.” “Hãy ở lại bên anh” là một câu chuyện khá hay, có sâu sắc cảm động, có hài hước dí dỏm. Quãng đường nam nữ chính đến với nhau gặp không ít những sóng gió, trắc trở, mặc dù bảy năm xa cách, không có bất kỳ liên hệ gì nhưng tình cảm vẫn luôn bền chặt. Chỉ vậy thôi cũng đủ biết tình cảm họ dành cho đối phương sâu sắc đến thế nào. Truyện có 67 chương, 4 chương ngoại truyện là viết cho Đường Kỳ Sâm, anh cũng là nhân vật để lại ấn tượng khá sâu đậm. Truyện có một vài mâu thuẫn, nhưng ít cao trào. Văn phong của tác giả mạch lạc, rõ ràng. Đọc giải trí khá thoải mái, thích hợp với những bạn đọc dễ tính. Hôm nay là ngày 4 tháng 4 năm 20XX, là ngày trọng đại nhất cũng là ngày vui nhất trong đời của Lưu Bội San thành hôn giữa tôi và ông xã Tô Tử tôi đã yêu nhau từ thời đại học, đến nay cũng đã vỏn vẹn gần bảy yêu thời sinh viên trong sáng như giọt nước tinh khiết dưới suối trong, xa một phút là nhớ nhung mong mới lớn nhiều điều thay đổi, bản thân cũng có những cảm giác lạ thường khi bên cạnh người khác giới, cùng với tình yêu cuồng nhiệt mà chẳng mấy ai vượt qua nổi cám dỗ bản thân.. Truyện đề cử Sáng Lên Trường, Tối Lên Giường Và...!Tôi cũng thế, tôi và anh ấy cùng xa quê lên thành phố ăn học, những buổi tối cô đơn, nhớ nhà nên thường ở cạnh nhau, cái nắm tay, nụ hôn đầu tôi dần trao cho anh, kể cả thứ trân quý nhất của một người con gái tôi cũng cam tâm tình nguyện gửi trọn cho anh, vì từ khoảnh khắc ấy tôi đã thầm khẳng định với bản thân mình rằng, Tô Tử Anh là người đàn ông đầu tiên cũng là người cuối cùng tôi yêu thương trong đời thế, một lần, hai lần rồi nhiều lần sau đó tôi chẳng may đã lỡ dính bầu, khi đó tôi mới 20 tuổi, đứa bé đến trong bất ngờ, cả tôi và anh ấy đều không kịp chuẩn bị tâm lý...!Tôi nhớ lần đó chúng tôi đã cãi nhau một trận dữ dội đến suýt nữa thì chia tay vì anh khuyên tôi nên bỏ đứa bé, với lí do là hoàn cảnh của anh và tôi đều không đủ khả năng lo cho đứa nhỏ, còn gia đình hai bên họ cũng sẽ chẳng chấp nhận những sai lầm của tuổi tôi vẫn kiên quyết giữ con lại bên mình, cho dù đó là sai lầm nhất thời tôi gây ra nhưng con tôi không có tội, và tôi cần có trách nhiệm với sinh linh bé nhỏ trong bụng đến hiện tại, tôi chưa bao giờ cảm thấy hối hận khi có con bên cạnh, dù bản thân có cực khổ vất vả bao nhiêu chỉ cần được nhìn thấy nụ cười hồn nhiên của đứa bé ấy thì tất cả đều trở nên xứng anh, anh cũng rất cố gắng lo cho mẹ con tôi nhưng anh còn phải lo cho ba mẹ già nên tôi chẳng đành lòng nhìn anh chịu khổ cực một xong đại học, bảo bảo cũng đã được ba tuổi nên tôi gửi con đi nhà trẻ rồi cùng anh lao vào công việc, vất vả thêm hai năm cuối cùng chúng tôi cũng mua được một ngôi nhà nhỏ và có một lễ cưới đơn giản như ngày hôm cưới được tôi trang trí nhiều hoa hồng vì anh là người đơn giản nên không biết thế nào là lãng mạn, tôi thay anh thực nói không thích phụ nữ chưng diện cầu kì, tôi luôn đơn giản nhất, miễn sao anh vui, tôi luôn chiều theo ý anh dẫu cho có tự làm khó bản thân tôi cũng không muốn anh phải bận lòng...Tiệc cưới kết thúc đã lâu, Bội San ngồi trong phòng tân hôn mà lòng lâng lâng hạnh phúc, cái cảm giác được khoác lên người chiếc váy cưới xinh xinh, được người đàn ông mình yêu thương tin tưởng nắm tay đường đường chính chính ra mắt với dòng họ mà cô vui mừng biết bao, vì đối với một người con gái đã có con tận năm tuổi mới được người ta rước về như cô thì bấy nhiêu đó đã quá mãn nguyện rồi.* Cạch* Nụ cười ngọt ngào chợt hiện lên khóe môi mềm mại khi nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, và người đàn ông cô đang mong chờ từng bước tiến vào trong."Bội San, hôm nay anh say quá, chúng ta cũng đâu phải là lần đầu bên nhau nên cứ bỏ qua nghi thức động phòng đi ha, anh ngủ trước đây." Mong chờ bấy lâu, hóa ra cô lại nhận được những câu nói khiến bản thân rơi vào hụt hẫng như nhàng vén chiếc khăn voan trùm đầu xuống, nụ cười tươi tắn trên môi cũng không còn nữa, ánh mắt buồn bã quay qua nhìn chồng mình đã ngủ say mà đành ngậm ngùi nở một nụ cười xót nói cũng phải, giữa hai người đâu còn cái gì là lần đầu tiên nữa, hiện giờ tất cả mọi thứ chỉ là một hình thức, mà đã là hình thức thì cứ qua loa là San nhìn lại chiếc váy cưới trắng tinh trên người mình, cô khẽ cười rồi đứng dậy mở dây áo thay chiếc váy ra khỏi rửa xong cũng đã hơn chín giờ tối, trước khi bắt đầu giải quyết công việc Bội San đi qua phòng gặp bảo bảo của mình một lúc, hôm nay cả ngày bận rộn cùng với ba mẹ chắc con bé cũng rất mệt nhẹ nhàng mở cửa phòng đi vào trong, thấy đứa trẻ hiểu chuyện của mình đã ngủ say mà cõi lòng yên vui biết bao, khuôn mặt ngây ngô hồn nhiên như những áng mây trắng bồng bềnh trên trời cao, cô vén chăn đắp lại ngay ngắn sau đó đặt lên trán bé con một nụ hôn tràn đầy yêu thương rồi mới rời bước ra khỏi phòng của bảo bảo, Bội San đã bắt gặp mẹ chồng mình đứng gần đó, có vẻ như đang chờ đợi cô San cúi nhẹ đầu chào rồi tiến về phía bà, nhỏ giọng cất lời."Mẹ, mẹ tìm con sao?" " tới tìm con để lấy lại sính lễ.".

hãy ở lại bên anh bl