🫏 Bac Si Nhat The Can Gi

Bác Sĩ, Nhất Thế Cần Gì? Ngồi xe trâu về đến làng hết gần ba tiếng rưỡi, lúc này đã hơn 5 giờ chiều rồi. Thời tiết mùa hè, trời tối nhanh hơn, ráng chiều đã dần lộ gót chân, nhuộm cả bầu trời thành một màu cam rực rỡ. Nhất Thế xuống xe, tay chân cả người Truyện Bác Sĩ, Nhất Thế Cần Gì là bộ truyện cực kỳ nổi tiếng đã khiến dựng lên thành công xuất sắc của tác giả Cẩm Trúc. Đây là bộ truyện thuộc thể loại Ngôn Tình. Nhân vật chủ yếu ở đây là Diệp Nhất Thế và vị chưng sĩ tài giỏi vạn người mê. Bạn đang xem: Bác sĩ, nhất thế cần gì? Nhất Thế ngẩn ra: “Cậu học đại học y A?” “Ừ!” Tống An Thần khẽ gật đầu. Nhất Thế nhất thời không nói ra lời, ngượng ngùng nghiêng đầu ra chỗ khác, trong lòng bắt đầu nhấp nhổm. Đại học y A là giấc mộng từ khi còn nhỏ của cô. Full. Đánh giá: 9.2/10 từ 168 lượt. Truyện Bác Sĩ, Nhất Thế Cần Gì? kể về một cô gái vì quá yêu một chàng trai quá giỏi nên đã khiến cô tự ti, mặc cảm về bản thân mình. Mặc dù yêu nhưng cô không thể cũng như không dám tấn công bước đến bên Tên sản phẩm: ĐỒ CHƠI BÁC SĨ|DO CHOI BAC SI Đánh giá: (32,251 lượt đánh giá) SHOP TÚ ANH HCMCHUYÊN: PHỤ KIỆN CÔNG NGHỆ - ĐIỆN TỬ - THÚ BÔNGHotline: 0904.786.759 ĐỒ CHƠI BÁC SĨ - đồ chơi trẻ emĐánh giá sản phẩm :Khách Hàng đánh Giá đang bán: 99,000 đ Sắc Hoa Thứ Nhất : Mạt Lị ----- Couple :Tổng tài x Bác Sĩ Pairings: Vương Nhất Bác x Tiêu Chiến Băng lãnh si tình công x thông minh mê hoặc thụ. Author: Claire97 Thể loại: Hiện đại, niên hạ, tra công, trung khuyển thụ, ngược luyến tàn tâm, H+, gương vỡ lại lành, HE. Bác Sĩ, Nhất Thế Cần Gì? Cẩm Trúc Phiên ngoại 1 Gần đây Nhất Thế rất buồn bực. Chủ yếu là vì cô cảm thấy Tống An Thần không yêu Làm việc Y – Dược. Home - HỌC TẬP - 7 Bác sĩ phẫu thuật học ngành gì? Một số cơ sở đào tạo Y đa khoa | Educationuk-vietnam.org mới nhất Ròng rã 6 năm tìm cách chữa bệnh cho con gái nhưng không mang lại kết quả, hai mẹ con bé A.T (9 tuổi) mang theo niềm hy vọng gần như cuối cùng vượt hơn 1.000km từ Gia Lai ra Hà Nội, với mong muốn chữa lành chân trái có khối dị dạng tĩnh mạch kéo dài từ vùng đùi xuống cẳng chân, khiến bé A.T đau đớn, không thể s9qadCT. Truyện Bác Sĩ, Nhất Thế Cần Gì là bộ truyện vô cùng nổi tiếng đã gây dựng lên thành công của tác giả Cẩm Trúc. Đây là bộ truyện thuộc thể loại Ngôn Tình. Nhân vật chính ở đây là Diệp Nhất Thế và vị bác sĩ tài hoa vạn người đang xem Bác sĩ nhất thế cần gìDiệp Nhất Thế vì một tình yêu đơn phương cao thượng, cuối cùng cũng được đáp thể loại ngôn tình này, Diệp Nhất Thế là một cô gái, cả tuổi thanh xuân đến tuổi trưởng thành vẫn luôn ôm mối tình đơn phương trọn vẹn đẹp đẽ với vị bác sĩ tài hoa phong độ, vạn cô gái theo đuổi. Cô đã dành tất cả thời gian chỉ để nghĩ về anh, luôn đăm chiêu về anh. Cô luôn âm thầm theo anh ở phía sau, nếu như anh quay đầu nhìn lại, sẽ thấy một cô gái mỉm cười đi theo sau anh. Nhưng anh mãi mãi chẳng quay đầu, anh mãi mãi cũng chẳng biết hình bóng của bất ngờ trong một lần đi thăm đại hội thảo của các gia nhân nổi tiếng, cô chỉ vì mải đi theo anh mà đến nơi đông người lạ đó. Đừng nói cô là kẻ theo bám, kẻ biến thái, cô chỉ vì muốn lưu lại hình bóng của anh thật sâu đậm thôi. Cô theo anh vào hẳn bên trong hội nghị, khi anh đã khuất bóng thì cô mới ngỡ ra, mình đã vì trai mà lạc đường lạc lối. Còn chẳng biết đường về, đơn giản vì cô là đứa mù đường. Bất ngờ có một người phụ nữ trung niên đến trước mặt cô, kêu gọi cô vào trong phòng hội nghị để tiếp thêm 177 Món Canh Bí Đỏ Nấu Gì Ngon, 5 Cách Nấu Canh Bí Đỏ Ngon Ngọt Bổ Dưỡng Đơn GiảnCô chỉ là người dưng nước lã đến đây, mà lại gặp phải hoàn cảnh trớ trêu này, chỉ vì cô có trang phục giống họ! Bất quá, cô muốn giải thích cũng chẳng được. Cô được cử đến ngồi cạnh để tiếp anh, trời ơi, sao từ trên trời rơi xuống! Cô còn không dám mơ đến cảnh tượng trớ trêu này khi anh biết cô. Hình như anh không thích phụ nữ, cô làm gì cũng khiến anh phải khó chịu, có phải là cô vụng về quá không? Bị người phụ nữ vừa rồi mắng cho một trận, kêu rót rượu cho anh, nhưng cô lại mải ngắm anh nên rót quá nhiều. Anh chỉ xẹt mắt ngang quá cũng biết cô không phải là nhân viên tiếp khách ở đây. Anh xin phép tất cả mọi người trong phòng rồi nắm lấy tay cô đi ra ngoài. Giây phút ấy, là tim cô lỡ mất mấy nhịp đó. Hạnh phúc vỡ oà, bàn tay anh ấm quá.“Cô đến đây là có ý gì?” Anh bất ngờ dồn cô vào tường đập tan cái mộng tưởng của cô. Cô câm như hến, không biết giải thích ra sao. ” Cô đến đây là có mục đích chứ gì?” ” Em không có mục đích gì hết. Em đến đây, vì theo một tên khốn nên lạc vào đây thôi, và rồi bị bắt lên đây tiếp tân.”Anh nhếch môi cười, nói thực anh thấy cô thật đặc biệt và ngốc nghếch. Cô níu tay anh, cô nói muốn về nhà nhưng không biết đường, cũng viện cớ không có tiền vì đang muốn mặt dày theo anh. Vì thế, anh đành phải chở của nợ là cô về nhà. Ngồi trên xe, cô cứ nói nhảm về năm tháng qua cô theo đuổi anh. Em theo anh đã 12 năm rồi đấy, liệu bao giờ anh mới ngoảnh mặt nhìn lấy em một cái? Cũng là từ sự việc đấy, mà cô càng phải mặt dày hơn nữa, để có cơ hội tiếp cận thêm Hướng Dẫn Cách Kho Thịt Bò Với Gừng "Ngon Khó Cưỡng", Cách Làm Thịt Bò Kho Gừng Ngon Nhức NáchDưới ngòi bút của tác giả đã viết lên hành trình theo đuổi vị bác sĩ phong độ tài giỏi của cô gái tên Diệp Nhất Thế. Truyện bác sĩ nhất thế cần gì mang theo hướng tình cảm hài hước, lại xót xa trước những năm tháng theo đuổi anh mà cô kể lại. Có những giây phút độc giả sẽ phải bật khóc. Cũng có những thời khắc độc giả phải bật cười trước sự nhí nhảnh của cô. Và với thể loạingôn tìnhchắc chắn sẽ khiến độc giả phải yêu thích bộ truyện nổi tiếng các bạn đọc truyện tại đây Gần đây Nhất Thế rất buồn bực. Chủ yếu là vì cô cảm thấy Tống An Thần không yêu cô nữa. Trực giác của phụ nữ là chuẩn xác nhất, vì thế mà cô khó chịu thật lâu. Sau khi kết hôn, Tống An Thần để Nhất Thế nghỉ việc, ở nhà làm vợ toàn thời gian, Nhất Thế vốn dĩ lười biếng, vui vẻ đồng mới vài tháng, Nhất Thế đã thấy tịch mịch. Tuy rằng có Triệu Cát Tường cũng ở nhà làm bà nội trợ bầu bạn, song… cô càng lúc càng cảm thấy Tống An Thần không còn mãnh liệt với cô phụ nữ cảm thấy sợ hãi, trống trải sẽ tìm người thổ lộ. Thế là Nhất Thế tìm Triệu Cát Tường. Gọi điện thoại tới, Triệu Cát Tường đang ăn dưa hấu, miệng ngồm ngoàm hỏi “A lô? Qua nói chuyện chơi? Tớ đang ăn dưa hấu mà.”“Qua đi mà, người ta đang buồn đây.”“Được rồi, lát nữa qua nhà cậu.”Triệu Cát Tường chạy tới nhà Nhất Thế xong, đầu tiên cắt trái dưa hấu nhỏ trong nhà Nhất Thế, ôm lên lầu ngồi trên ghế dựa, vừa ăn vừa nghe Nhất Thế càu nhàu.“Tớ cảm giác Tống An Thần ngoại tình.” Mặt Nhất Thế y như cô vợ nhỏ bị tổn thương.“Sao nói vậy?” Triệu Cát Tường không dừng lại, tiếp tục ăn dưa.“Anh ấy không mãnh liệt như trước nữa.” Nhất Thế buồn Cát Tường khựng lại, ôm dưa nhìn Nhất Thế lấy làm lạ. Nhất Thế bị Triệu Cát Tường nhìn như nhìn quỷ đến nỗi lông tơ dựng đứng, hắng giọng hỏi lại “Nhìn cái gì?”“Cậu nói mãnh liệt là…” Triệu Cát Tường dài giọng, mập mờ thấy Thế đỏ mặt gật đầu.“Anh ta làm sao mà không mãnh liệt nữa?” Triệu Cát Tường tiếp tục ăn dưa, há mồm tạp một miếng lớn.“Bây giờ mỗi bận anh ấy chỉ làm một lần.”“Phụt.” Thiếu điều Triệu Cát Tường phun hết dưa ra, mặt mày rúm ró nhìn Nhất Thế. Cô cảm thấy Nhất Thế muốn ăn đòn, cái gì mà háo sắc, coi như được mở rộng tầm mắt rồi. Lúc đầu nhất định là bị bộ dạng của Nhất Thế lừa gạt. Nhất Thế lập tức bổ sung thêm một câu “Lúc trước mỗi bận làm ít nhất ba lần.”Triệu Cát Tường hết chỗ nói rồi. Anh Tống này hơi bị giỏi đấy. Có lẽ là anh Tống bồi dưỡng đa phương diện, khơi mào tiềm năng chôn dấu của Nhất Thế, vì thế mới ăn nhịp với nhau, vợ chồng trẻ khá “hạnh phúc” =_=“Chỉ vì vậy mà cậu cho là anh ta không còn nồng nàn nữa?” Triệu Cát Tường cảm thấy, thật ra là tại Nhất Thế muốn mà không được mới sinh bất mãn.“Còn nữa.” Nhất Thế đập bàn giận Cát Tường kinh hồn, nhìn Nhất Thế đang tức tối.“Mỗi lần rõ ràng anh ấy còn muốn nữa nhưng không làm.” Vẻ mặt Nhất Thế như sắp phát điên. Mặt Triệu Cát Tường đổi sang màu đen, miệng sắp rút gân tới nơi. Nhất Thế tiếp tục phẫn nộ bừng bừng “Anh ấy làm người ta giận sôi gan, chắc chắn là có đàn bà bên ngoài nên không còn sức nữa.”“Có khả năng.” Triệu Cát Tường gật Thế nghe Triệu Cát Tường nói vậy, tức thì rầu rĩ, nước mắt hoen mi, chực chờ trào ra. Vị chua bốc lên đầu, vừa nghĩ đến chuyện Tống An Thần có người khác là thấy uất Cát Tường thấy Nhất Thế như sắp khóc đến nơi, vội vàng dỗ dành “Nói không chừng tại bận quá.”“Làm gì có, mấy ngày trước được nghỉ, anh ấy cũng thế.”Triệu Cát Tường làm bộ cẩn thận suy nghĩ “Hiện tượng này bắt đầu có từ lúc nào?”Nhất Thế ấm ức “Tuần trước nữa, vốn dĩ đang êm đẹp. Trời nóng lên, tớ ăn không vô, anh ấy còn mua đồ ăn vặt cho tớ, làm chút thức ăn thay đổi khẩu vị nữa. Bây giờ lại cấm tớ ăn đủ thứ, không cho ăn cay, không cho uống Cola, nước có gas.”Triệu Cát Tường cau mày không Thế cũng buồn bực. Cô thấy mình rất ủy khuất. Khoan nói tới chuyện muốn mà không được, chỉ riêng việc anh thay đổi thái độ với cô, từ một con búp bê sứ nâng niu trong lòng bàn tay biến thành bã cám thật sự khiến cúc hoa thắt Triệu Cát Tường đột nhiên xuất hiện một cái điện thoại, đặt bên tai cô, nói chõ vào “Bác sĩ Tống, anh nghe hết rồi chứ? Tôi nghĩ vấn đề anh muốn biết nằm ở đó đó.”Nhất Thế há hốc miệng, chỉ Triệu Cát Tường muốn nhe nanh múa vuốt.“OK! Bye bye.” Triệu Cát Tường ngắt điện thoại, cười nói “Vấn đề của cậu, bác sĩ Tống nói, anh ấy sẽ nhanh chóng giải quyết, bảo cậu chờ đến tối.” Triệu Cát Tường nhướng mày cười gian, vẻ mặt nhìn hết sức thô Thế tức điên, đấm ngực dậm chân nhưng vô dụng. Tối nay giải quyết? Tiêu rồi.***Để tránh chiến tranh, Nhất Thế giả bộ ngủ. Chập tối đã nằm trên giường đếm cừu. Đến khi bên ngoài vang lên tiếng đóng cửa, cô vẫn tỉnh như sáo. Nhất Thế hoảng hồn, trùm kín chăn ra sức giữ vững tinh thần. Giả bộ ngủ, giả bộ Thế cảm nhận được có người ngồi trên giường, nghe được tiếng cởi quần áo sột soạt, chăn bị người vạch ra…Tim cô đập bùm bùm không ngừng. Nhất Thế cảm thấy có người vuốt ve cô đầy yêu thương, có người ôm cô vào lòng… không được, tiếp tục vờ ngủ. Vờ ngủ… cô tự nhủ với chính mình.“Đừng làm bộ nữa, tim đập y như trống ấy.” Tống An Thần kí đầu Thế đau khổ mở mắt, nhìn anh ra vẻ tội nghiệp. Tống An Thần bắt đầu cởi đồ cô ra. Nhất Thế kêu la ầm ỹ, giãy khỏi lòng anh, túm chặt quần áo, dáng vẻ kinh hồn chưa tỉnh, ánh mắt đầy khí thế “anh đừng lại đây.”“Em tính mặc đồ mà ngủ sao?” Tống An Thần cười dở mếu này Nhất Thế mới cúi đầu nhìn. Cô cứ mãi lo chuyện giả bộ ngủ, không ngờ cả đồ cũng không thay. Nhất Thế xấu hổ cười cười, chuẩn bị xuống giường thay áo An Thần giữ cô lại, kéo cô vào lòng “Nghe nói gần đây em rất bất mãn với anh.”Nhất Thế cười khan “Đâu có, em chọc Cát Tường thôi.”“Thật sao?” Tống An Thần nheo đôi mắt dài nhỏ thành một đường chỉ, y chang con cáo già. Nhất Thế liều chết mím môi, đối mặt với An Thần bó tay “Thật ra anh cũng muốn làm nữa.”Rồi sao?Tống An Thần hôn trán Nhất Thế, vẻ mặt hết cách với cô “Đáng tiếc giai đoạn này không được.”Nội tâm Nhất Thế kêu gào, vì sao, vì sao…”“Em đi đi.” Tống An Thần tiếc nuối buông Nhất Thế, ra hiệu cho cô đi thay áo ngủ. Có điều Nhất Thế không chịu đi, cô chỉ muốn biết tại sao, tại sao giai đoạn này không thể?Cô không nhúc nhích, cúi gằm, thỉnh thoảng lại lén lút ngước lên nhìn trộm Tống An Thần, còn anh thì híp mắt nhìn cô. Thôi được, cô đấu với Tống An Thần, chưa thắng bao giờ, đành yếu ớt nói chả có chút khí thế nào “Vì sao không được chứ?”Nói xong, Nhất Thế muốn đập đầu tự tử.“Phì…” Tống An Thần phì cười, đưa mắt nhìn cô “Không phải em nghĩ anh ngoại tình sao? Quả thật là anh ngoại tình rồi, phải chăm sóc người ta.”Mặt Nhất Thế cứng ngắc, môi mím chặt “Quen thế nào?” Cô phải trấn tĩnh, tục ngữ có câu bảy năm là ngứa ngáy, mẹ nó anh ta mới có nửa năm đã chịu không nổi rồi.“Quen qua em.” Tống An Thần bày vẻ mặt vô Thế trừng mắt “Ai?”“Rất thân với em.”Thân thiết với Nhất Thế ngoài Triệu Cát Tường ra còn ai nữa? Lại liên tưởng đến cảnh Triệu Cát Tường và Tống An Thần thông đồng ăn ý hôm nay, Nhất Thế càng không thể tự thoát ra được, cô bị bạn thân cướp chồng? Cảm giác bị tổn thương nặng nề, Nhất Thế hung dữ mắng “Chó má.”Tống An Thần làm bộ sửng sốt “Hả? Sao em mắng chồng mình là chó hả?”“Em hận…” Nhất Thế còn chưa nói hết mấy lời độc địa, Tống An Thần đã đưa cho cô một tờ Thế lấy làm lạ giựt lấy tờ giấy, nghi hoặc nhìn Tống An Thần, anh chỉ cười cười, ra hiệu cho cô xem xong hãy nổi là một tờ báo cáo, góc trái ghi tên cô, Diệp Nhất L2 Mang thai 10+1 tuầnROA, G2P240+1Kết luận mang thai lần hai, hiện tại thai nhi được 10+1 tuần, vị trí thai nhi gối đầu ở phía trên. Nhất Thế sững An Thần than thở “Có ai đi mắng chồng và con mình như thế không, chó má?” Tống An Thần nhéo nhéo má Nhất Thế “Vậy em chính là chó mẹ rồi.”Nhất Thế đột nhiên khóc òa lên, ôm ghì lấy Tống An Thần “Ông xã, em có con rồi. Rốt cuộc em cũng có con rồi.”Tống An Thần dở khóc dở cười, ôm lấy cô “Em cứ hời hợt thế. Khẩu vị không tốt, thường hay buồn nôn, ham ngủ, vậy mà không để ý tình trạng của mình.”Nhất Thế sụt sịt mũi “Em đâu có nghĩ nhiều như thế, em cho là…” Cô luôn nghĩ mình phải điều dưỡng rất nhiều năm. Năm đó bác sĩ nói với cô, cô phải bồi bổ vài năm, lại thêm từ sau khi lăn trên giường với Tống An Thần, cô vẫn không có. Cô nghĩ, “vài năm” chắc là phải chờ nhiều năm nữa, có khi là cả đời. Không ngờ…“Thời gian mang thai, chúng ta phải tiết chế một chút, biết không?” Tống An Thần véo mũi cô, cười như không cười. Nhất Thế rưng rưng nước mắt nhìn anh “Anh không nói sớm, hại em lo lắng không đâu.”“Anh muốn xem thử đến chừng nào em phát hiện ra. Ai dè em đó, đầu óc chả biết nghĩ đi đâu, lại nghĩ tới cái kia, xem ra chưa dạy em đủ rồi.”Nhất Thế nghiến răng nghiến lợi. Tống An Thần đúng là biết mượn cớ, chắc chắn là định chỉnh cô, nhất định là như Tống An Thần biết Nhất Thế nghĩ gì, bật cười, tóm lấy eo cô. “Được rồi, phu nhân đã bất mãn vì không được như ý như thế, chồng em có lý nào lại bỏ mặc? Lại đây, em yêu, chúng ta mau thay đồ.”Nhất Thế trừng anh “Không cần.”Tống An Thần chớp mắt “Vợ, thỉnh thoảng lăn lăn sẽ giúp con phát triển khỏe mạnh.”Nhất Thế nghi ngờ nhìn Tống An Thần, vẻ mặt không tin. Tống An Thần mỉm cười rất hài hòa, nhìn hết sức chân thành. Nhất Thế nghĩ nghĩ, sau đó chôn mặt trong lòng Tống An Thần “Vậy thì đến đi.”Con, để con phát triển khỏe mạnh, cho nên cần phải lăn lăn một chút. Nhất Thế nghĩ… Lần đầu tiên Ngôn Hành nghe đến tên Nhất Thế không phải là vào ngày nhập học mà nhờ một cơ hội ngẫu nhiên. Năm đó nghỉ hè, anh về nhà ở thủ đô. Ba anh là nhân viên ngoại giao, tháng trước nhận quyết định chuyển đến Mỹ, chức vụ tăng hai bậc, chuyện đáng ăn mừng. Mẹ Ngôn Hành là người vui nhất, bởi vì bà rất sính tối, dì chuyển nhà đến thành phố B trở về, khóc như mưa trước mặt mẹ Ngôn Hành. Anh vốn không thích quan tâm chuyện không đâu, thức thời trốn về phòng chơi vi biết chơi bao lâu, khát nước, muốn xuống lầu rót ly trà, đi ngang qua phòng khách nghe được một câu “Chị họ, chị nói anh rể giúp em trị Tống Chính và tên Diệp Thiên Minh kia đi. Một thời gian nữa bọn chúng sẽ tranh cử, em muốn cả hai thân bại danh liệt. Thiếu chút nữa thì em mất Nhược Hàm rồi, nó là cuộc sống của em đó. Nếu không có con yêu tinh Diệp Nhất Thế bám lấy thằng nhãi nhà họ Tống, Nhược Hàm nhà em cũng không ra nông nỗi này. Mỗi lần nhìn vết sẹo trên tay Nhược Hàm, lòng em đau như dao cắt. Con ranh chết tiệt Diệp Nhất Thế kia không biết bây giờ vui cỡ nào nữa, hại con gái em thành thế này.”Mẹ Ngôn Hành an ủi “Chuyện này chị nói anh rể lưu ý một tiếng là được ấy mà.”Ngôn Hành đứng ngoài cửa, trong đầu vang lên mấy chữ mấu chốt ba anh định trừng trị người khiến dì không vừa mắt, tên là Tống Chính và Diệp Thiên Minh. Còn có một con yêu tinh tên Diệp Nhất Thế, chỉ thế mà đó, Ngôn Hành cũng bỏ qua chuyện vô tình nghe được kia, anh vẫn là đứa con ngoan trong nhà, nghỉ hè như bình thường. Mãi đến… gần hết hè, anh đang xem ti vi thì có điện thoại gọi đến, là dì anh. Anh đưa điện thoại cho mẹ cũng đang ngồi xem ti vi.“Tên Tống Chính này không tệ, tìm không ra thói xấu gì nhưng Diệp Thiên Minh thì có tỳ vết, tham ô một trăm ngàn, từ điểm đó có thể bới ra chuyện.”Đầu dây bên kia vọng đến tiếng nghiến răng nghiến lợi ác độc “Bới càng lớn càng tốt, hóa ra thằng cha phúc đức như thế, chẳng trách dạy được đứa con gái như vậy. Cha nào con nấy. Hừ…”Lần đầu tiên Ngôn Hành thấy dì như thế. Trong ấn tượng của anh, dì là người phụ nữ ăn nói phách lối hơn nữa rất sĩ diện, tuy thỉnh thoảng hơi chua ngoa nhưng cũng không phải loại người mượn tay báo thù gì đó, chưa từng thấy dì phẫn nộ chửi rủa người khác như thế bao nữa, Ngôn Hành luôn nghĩ mẹ anh cũng không phải người ưa lo chuyện bao đồng. Trong đó nhất định có vấn đề gì? Ngôn Hành đưa mắt hỏi dò mẹ vừa ngắt điện thoại, ánh mắt mang theo sự tìm tòi, lộ vẻ ngạc Ngôn Hành trề môi “Dì con tức điên rồi, chỉ nhấc tay mà thôi.”Ngôn Hành vẫn nghi hoặc nhìn mẹ.“Em họ con bị cưỡng hiếp rồi, chỉ vì Diệp Nhất Thế.” Cuối cùng anh cũng biết. Em họ không thân quen với anh, chỉ gặp mặt có mấy lần bị người ta làm nhục, vì Diệp Nhất Thế, một con yêu tinh. Mẹ vì tình nghĩa chị em, nhờ ba xử lý gia đình con yêu tinh kia. Lúc ấy, anh chỉ hờ hững buông một tiếng “ồ”, ánh mắt bình thản, hoàn toàn không quan tâm. Thật sự, việc đó, anh là người ngoài cuộc, một người qua đường xem kịch bình khi vô tình gặp người anh vẫn cho là yêu tinh kia.“Diệp Nhất Thế.” Một y tá từ phòng nạo thai đi ra, gọi anh thấy cô bé con nước mắt lưng tròng, co rúm trong một góc, bên người tay xách nách mang bao lớn bao nhỏ ngẩng đầu lên, luống cuống nhìn chung quanh, anh nghĩ, đây mà là yêu tinh sao? Không giống, không giống chút vẻ yêu tinh không phải như vậy. Trong tưởng tượng của anh, yêu tinh phải có đôi mắt hồ ly, gương mặt tươi cười quyến rũ, ánh mắt hút hồn, bộ dạng lẳng lơ, Không giống bộ dạng như con nai con bị thương, lo lắng sợ hãi, tội nghiệp vô cùng trước anh không ngừng phủ nhận. Tuy vậy anh biết cái tên Diệp Nhất Thế này… rất đặc Hành lúc đó, chỉ hơi cảm khái một chút. Con gái, đến phòng phá thai, cộng thêm dáng vẻ cô, chắc hẳn là mang thai ngoài ý muốn, có lẽ là thiếu niên không biết gì mà mắc sai lầm, giận dỗi bỏ nhà đi hoặc là sợ ba mẹ mắng mà trốn đi?Trong khi anh lấy tâm lý của người quan sát mà suy đoán, cô bé ấy lại bỏ chạy, ánh mắt hoảng sợ ấy thoáng hiện sự trân trọng khiến người ta không nắm bắt được, dường như cô không muốn bỏ đứa thảng thốt, ngạc nhiên bởi cô gái lần nhớ lại, Ngôn Hành không khỏi cười khổ. Thật ra Diệp Nhất Thế đúng là tiểu yêu tinh, cô không có dáng vẻ phong tình ma mị khiến đàn ông dâng lên xúc động nguyên thủy nhất, mà là tinh linh cắn xương nuốt cốt, từng chút một xâm nhập vào cốt anh, không có duyên phận với tiểu tinh linh này. Cô có quá khứ của cô, không có anh trong đó. Anh bỏ lỡ những năm tháng tươi đẹp đơn thuần nhất trong đời cô, mà trên người anh lại mang theo máu biết mình và cô không có duyên anh nhận được danh sách tân sinh viên do cán sự đưa, trên đó xuất hiện cái tên Diệp Nhất Thế, đến từ thành phố A, tim anh đập rộn lên, cảm giác sợ hãi không rõ nguyên nhân. Tiểu yêu tinh đó, lại có ngày xuất hiện cùng anh. Ngôn Hành đứng chờ ở cửa trường học, nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn xách một đống đồ đạc lê từng bước tới. Anh cứ thế nhìn cô, đau lòng không nói nên yêu tinh, hóa ra khiến người ta đau lòng đến Hành không biết mình bị làm sao nữa? Rõ ràng sau này có thể không liên quan gì nhau, anh lại lừa cô, nói mình là đồng hương, xin cô số điện thoại. Anh không biết anh bị gì nữa, chỉ biết anh hơi khó chịu, không cách nào dằn xuống mong muốn giải quyết mọi chuyện thay cho cô, để cô không phiền não nữa, chỉ mong cô tốt Hành không tin nổi, bề ngoài yếu đuối như thế, đối mặt với việc sinh non cô lại trấn tĩnh như vậy. Có lẽ đó là bí mật sâu kín nhất trong lòng, cô không muốn người khác biết, cố gắng giữ bình thản, song chung quy giấy không gói được biết, càng đau lòng nghĩ, vì chuyện đó, anh không bỏ rơi cô lúc, anh thường nghĩ, vì sao lại đau lòng cho cô như thế? Là vì lần đầu tiên nghe thấy tên cô đã phán cô là yêu tinh, đến khi gặp mặt lại thấy khác xa so với tưởng tượng? Hay là vì ngày đón tân sinh viên, nhìn cô vất vả lê từng bước từ đằng xa? Hoặc cũng có thể, là khi anh đi tới trước mặt, tiện tay nhấc hành lý của cô lên, hỏi bâng quơ “Em tên gì?”“Diệp Nhất Thế.”Có lẽ, vì ba chữ không thể đề cập đó. Diệp Nhất Thế… tiểu yêu tinh biết rõ không có khả năng. Lớp kén đó không thể bóc ra, cũng tuyên bố rõ ràng, anh và cô tuyệt đối không có khả người vốn dĩ là khách xem kịch, đặt chân vào show diễn, kết cục sớm đã định sẵn rồi. Nhưng vì sao Nhất Thế lại hỏi sư huynh, anh thích em sao?Ngôn Hành không cách nào trả lời. Anh chưa từng nghĩ ngày này sẽ đến, anh chỉ muốn tốt với cô, vậy là đủ rồi. Anh luôn ép mình không được nghĩ đến, rốt cuộc có thích tiểu yêu tinh không. Anh muốn bứt ra, vì thế năm cuối cùng anh chăm sóc cô, nói mình có bạn gái lẽ anh tự lừa mình dối người, anh biết rõ bản thân hơn ai hết, mình quyến luyến tiểu yêu tinh tới mức nào?Cách biệt vài năm, anh cho là mình đã buông được, mẹ sắp xếp cho anh một cô gái con nhà cán bộ cao cấp, hiền thục nhã nhặn, không tệ. Anh cũng không có yêu cầu gì, luôn luôn hờ hững, với chuyện này cũng là gió thoảng mây trôi. Chỉ có tiểu yêu tinh trong lòng mới khiến anh thoáng thương gọi điện thoại cho anh nói, cô muốn đến thành phố nối tiếp lời cô anh cũng ở thành phố B. Thật ra anh về quê, có điều quê anh ở thủ đô mà thôi. Thậm chí không có lấy một chút chần chừ, anh bay ngay tới thành phố B, sắp xếp sẵn mọi thứ, chờ tiểu yêu tinh của chỉ muốn bù đắp mọi khổ sở trước đây của cô, chỉ thế mà thôi, không có yêu cầu Hành biết trúc mã Tống An Thần của cô. Anh nghĩ, rốt cuộc anh cũng có thể xuống đài. Bởi vì, cùng là đàn ông, anh nhìn thấy rất rõ ràng, ánh mắt phức tạp đó có bao nhiêu thâm nghĩ, anh thua không hẳn vì thâm tình mà thua bởi thời gian, thua bởi ông trời khéo trêu ngươi. Anh sẽ không bao giờ thắng thì thua cái gì? Vì thế, khi bọn họ làm việc chung, anh chỉ đơn giản cười, và cười, cười đến nỗi mắt híp lại thành một đường mặt tươi cười, hoa xuân đua Hành cảm thấy Tống An Thần là tên đàn ông nhỏ nhen. Đúng là một kẻ rất hẹp hòi. Anh chỉ đơn giản là sư huynh của cô mà thôi, thế mà cậu ta vẫn không yên tâm. Tình nguyện bỏ qua cơ hội tốt như thế, chắp tay nhường cho anh, đẩy anh đi thật dĩ danh sách đi Pháp du học điền tên anh ta, học trò đắc ý của giáo sư Chu nhưng cậu ta lại từ chối, chỉ đích danh anh thay thế. Anh biết chuyện, muốn cười mà cười không nổi, đặc biệt là cảm thấy người sáng suốt như Tống An Thần sao lại trẻ con như thế, sốt ruột đuổi tình địch đi? Mặt khác anh cũng có phần bất lực, chí ít cậu ta có quyền bảo vệ lãnh thổ của mình, còn anh, cái gì cũng không Hành gần như không có ý kiến, rời đi, có lẽ là cho mình thời gian giải thoát tốt nhất. Không phải có người nói, thời gian là liều thuốc chữa lành vết thương tốt nhất ư? Anh nghĩ, mình cũng nên kiểm chứng lời khuyên Pháp, anh học rất nhiều, sinh hoạt cũng rất phong phú. Mỗi ngày đều mở hộp thư viết cho cô kể những chuyện vụn vặt hàng ngày, dù cô không trả lời, anh vẫn mở hộp thư mỗi tối, sau đó lại viết thư gởi đi. Nó đã thành thói quen, thói quen của anh đối với khi mẹ nói Nhược Hàm bị bệnh, đúng chứng bệnh thuộc chuyên môn của anh, kêu anh về một chuyến, người nhà vẫn yên tâm hơn. Kỳ thật, anh đã về thành phố B từ lâu nhưng không nói cho cô biết. Điều trị cho Lâm Nhược Hàm ở bệnh viện Hòa Hiệp mấy ngày, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà nói cho Nhược Hàm biết một số chuyện, liên quan đến Nhất Thế. Nhược Hàm rất thê thảm nhưng không phải chỉ mình cô ấy là người bị hại. Vì cô ấy, có khả năng cả đời Nhất Thế không thể có con, nhà tan cửa nát. Còn Tống An Thần mấy năm nay cũng chẳng khá hơn. Cần gì tiếp tục hận thù Hàm không nói gì, chỉ bảo anh “Giúp em làm thủ tục chuyển viện, em muốn đến bệnh viện số 3, nằm ở khoa Tống An Thần.” Ngôn Hành mỉm cười gật yêu tinh kia, chắc hẳn tốt đẹp nghĩ, có lẽ anh sẽ không về thành phố B nữa, ở đó không có nhà anh, không có cội nguồn. Cái gì cũng không. Anh nghĩ, anh nên đi một chuyến, gặp một người, người đàn ông vì người nhà anh mà chịu của Diệp Nhất Thế, Diệp Thiên anh gõ cửa, giây phút nhìn thấy một ông già tinh thần quắc thước ra mở, tâm tình căng thẳng của anh thả lỏng đi rất nhiều, có thể nói là vui sướng, anh nói mình là sư huynh của Nhất Thế, vì sắp ra nước ngoài, nóng lòng tặng quà cưới nên mới đến đó anh và Diệp Thiên Minh nói rất nhiều chuyện. Diệp Thiên Minh là người đàn ông rất khéo miệng, mỗi lần Diệp Thiên Minh cười với anh, anh cứ cảm thấy áy náy, tảng đá trong lòng không cách nào gỡ bỏ, đè anh không thở cảm thấy có một số chuyện không cách nào cho qua được, cho dù mãi chuộc tội thì vẫn không vượt qua được chính mình. Anh chính là người như thế, không thể mắc nợ lại tiểu yêu tinh, gương mặt cô sáng ngời hạnh phúc, thấy anh hình như rất phấn khởi. Anh cảm thấy như vậy là tốt rồi, cô vui mừng khi gặp anh đã là hạnh phúc lớn nhất của anh An Thần vẫn bộ dạng cũ, không cho phép anh dây dưa bảo bối của cậu ta. Anh cũng biết điều, thế là cáo từ ra về. Ít nhất mục đích của anh đã đạt được, có thể yên tâm đi rồi. Mặc dù thi thoảng cảm thấy trĩu lòng, khó chịu một biết Tống An Thần rất tốt với cô nhưng anh nghĩ, hai người sống chung thì nên để người kia biết mình từng khổ vì đối phương ra sao. Trước đây Nhất Thế khổ thế nào, Tống An Thần có quyền biết chân tướng, song với tính cách của Nhất Thế nhất định sẽ không nói ra. Coi như anh nhiều chuyện một lần đi, dù sao cũng rảnh mà. Lần này chính là cơ hội ngàn năm khó đem toàn bộ chuyện Nhất Thế sinh non ở miền bắc nói ra hết, chính mắt nhìn thấy người đàn ông trước mặt hơi biến sắc.“Cám ơn anh nói cho tôi biết.” Tống An Thần rất bình tĩnh. Anh biết, tính Tống An Thần như vậy, hiển nhiên trong lòng không phải. Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, ánh mắt cậu ta lóe lên chút bi thương nóng ruột, đau xót, một loạt tâm tình phức tạp anh đều rất quen. Bởi vì anh từng thể nghiệm qua, không ai có thể cảm nhận được tâm tình đó ra không nói toàn bộ sự thật, anh sợ nếu biết chân tướng, tiểu yêu tinh của anh sẽ không đếm xỉa đến anh nữa. Hiện giờ anh chỉ muốn, tiểu yêu tinh nhìn thấy anh sẽ cười, vậy là thế, anh muốn vùi bí mật này vào tận đáy Đại Tây Dương, vĩnh viễn không ai Nhất Thế vẫn là tiểu yêu tinh, là sư muội của anh. Còn anh, cả đời này là sư huynh của cô ấy…

bac si nhat the can gi