🦛 Thê Chủ Tà Mị
Thê Chủ Tà Mị - Nhược Thủy Lưu Ly ~ Chương 63 . Bạn chỉ có thể thắng nếu bạn dám đương đầu với thất bại. Rocky Aoki. Đăng Nhập Truyện Kiếm Hiệp; Tiên Hiệp; Tuổi Học Trò; Cổ Tích; Truyện Ngắn; Truyện Cười; Kinh Dị
Tà mị thê chủ . visibility 65573 star 323 6. Hán Việt: Tà mị thê chủ. Tác giả: Nhược Thủy Lưu Li. Tình trạng: Hoàn thành. Mới nhất: 124 kết cục. Thời gian đổi mới: 11-11-2019. Cảm ơn: 160 lần
Thê Chủ Tà Mị Hoàn Thành. Kiếm Sống Nơi Hoang Dã Sách Nói. Người Nông Dân Và Các Con Trai Hoàn Thành. Đế Tôn - Trạch Trư Hoàn Thành. Đao Kiếm Thần Hoàng - Loạn Thế Cuồng Đao Hoàn Thành. Kẻ Nhắc Tuồng - Donato Carrisi Hoàn Thành
truyện Thê Chủ Tà Mị của Tác giả (Nhược Thủy Lưu Ly), ebook full PRC, ePub full, Mobi full và PDF tạo bởi TTC: p>Thê Chủ Tà Mị của tác giả Nhược Thủy Lưu Ly là câu chuyện về cuộc sống mới và tình duyên của nàng từ khi trở thành nhàn vương của thế giới nữ tônNàng là tiểu thư của tập đoàn Phong Thị, nổi
Tà mị thê chủ - Hoàn; TTV Translate - Ứng dụng convert truyện trên mobile Hướng dẫn đăng truyện trên website mới Đăng ký convert hoặc Thông báo ngừng. If this is your first visit, be sure to check out the FAQ by clicking the link above.
Ăn không ngon, ngủ không ngon, còn muốn gấp rút lên đường, giằng co hơn nửa tháng cả người đều gầy một vòng. Hoàng Ngọc Ngạn lớn như vậy, …
Cập nhật mới nhất Thê Chủ Tà Mị | ,Nhược Thủy Lưu Ly丨Nội Dung Truyện : Thê Chủ Tà MịThể loại: nữ tôn, xuyên không, cổ đại, 1x1, HEEdit: trannguyetlyBeta: demcodonPhong Lăng Hề - tổng giám đốc tập đoàn Phong thị, gia tộc cổ vũ Phong đại tiểu thư giống như yêu tinh chuyển thế, cười một tiếng tà mị như câu
Truyện Thê Chủ Tà Mị của tác giả Nhược Thủy Lưu Ly - Chương 10: Giả trang xấu. Đọc truyện online. ĐĂNG NHẬP. Truyện VIP; Truyện Tiên hiệp; Truyện Ngôn tình; Truyện Kiếm hiệp; Truyện Đô thị; Truyện Xuyên Không; Trang chủ.
Thê Chủ Tà Mị Được 7.38/10 từ 12 phiếu bầu. Thê Chủ Tà Mị của tác giả Nhược Thủy Lưu Ly là câu chuyện về cuộc sống mới và tình duyên của nàng từ khi trở thành nhàn vương của thế giới nữ tôn Nàng là tiểu thư của tập đoàn Phong Thị, nổi tiếng với nụ
Nu496B. “Đúng vậy, chính là Tam Nhật hoàn!” Hà Tòng gật đầu “Nuốt viên thuốc này vào xong, bất luận thương thế ra sao cũng giữ mạng được ba ngày.”“Tam Nhật hoàn, thứ này là linh đan diệu dược quý giá hơn cả Bồng Lai đan. Năm xưa Tân Bách Thảo chỉ luyện được ba viên, không ngờ tiểu truyền nhân kia lại hào phóng như vậy, tặng nó cho người khác.” Tạ Tuyên trầm tư suy nghĩ.“Thế rốt cuộc có được hay không!” Tư Không Thiên Lạc vội vàng la Tuyên suy nghĩ một chút rồi gật đầu “Hai người các ngươi mau đi đi, trong vòng bảy ngày nhất định phải về đến Lôi gia bảo!”“Chắc chắn hai huynh đệ chúng ta sẽ về trong bảy ngày!” Hà Khứ và Hà Tòng chắp tay, quay người nói với Lôi Vô Kiệt “Thiếu chủ, hai chúng ta đi trước đây.”“Đừng gọi thiếu chủ.” Lôi Vô Kiệt gãi đầu nói “Tóm lại, chuyện huynh đệ Tiêu Sắt của ta xin nhờ vào hai vị.”Hà Khứ và Hà Tòng gật đầu một cái, lập tức đi ra phía Tuyên ngáp một cái “Ta sẽ nghỉ ngơi hai canh giờ, sau đó tới thay cho tiểu hoà thượng. Ngươi cũng nghỉ ngơi đi đã, ít nhất mấy ngày này Tiêu Sắt sẽ không có gì đáng ngại.”Tư Không Thiên Lạc và Diệp Nhược Y vốn đã cực kỳ mệt mỏi, giờ nghe tin Tiêu Sắt tạm thời không có gì đáng ngại, trái tim đang thấp thỏm cũng thoáng buông lỏng, nhưng vẫn do dự không quyết định được.“Đi đi, có ta ở đây được rồi.” Lôi Vô Kiệt cười nói “Ta ngủ cả ngày rồi, giờ thân thể đã không có gì đáng ngại! Ngươi mau nghỉ ngơi đi, không thì Tiêu Sắt khỏe lại mà ngươi lại sinh bệnh đấy!”“Nếu trong đó có chuyện gì phải lập tức báo cho ta.” Tư Không Thiên Lạc vẫn nói nốt lời cuối rồi mới đi Nhược Y lại hỏi Lôi Vô Kiệt “Ngươi đã khỏi hẳn chưa?”“Ai da, ai da, thật hiếm có. Cô cũng quan tâm tới ta à?” Lôi Vô Kiệt ra vẻđược quan Nhược Y thấy bộ dáng này của hắn bèn bật cười “Xem ra khỏi thật rồi.”Lôi Vô Kiệt gật đầu “Không chết được, ngươi nghỉ ngơi đi!”“Ừ.” Diệp Nhược Y mỉm cười, cũng xoay người đi khỏi.“Tiểu tử, ngươi còn nhớ món quà ta tặng ngươi không?” Tạ Tuyên đột nhiên mở miệng Vô Kiệt ngẩn ra “Quà gì?”“Lúc đó ta tặng Diệp cô nương quyển sách về điệu nhảy Kinh Hồng’, tặng Đường Liên Tửu Kinh’, Tặng Tiêu Sắt quyển sách không tên, tặng ngươi một quyển Văn Lai Tuyết’. Ngươi quên rồi à?” Tạ Tuyên nói.“À, nhớ ra rồi. Văn Lai Tuyết’!” Lúc này Lôi Vô Kiệt mới nhớ ra.“Có đọc không đấy?” Tạ Tuyên mỉm cười.“Chưa từng.” Lôi Vô Kiệt đáp rất thản nhiên.“Chẳng trách, chẳng trách.” Tạ Tuyên vỗ lên vai Lôi Vô Kiệt. “Chẳng trách trình độ nói chuyện với con gái vẫn non nớt trúc trắc như vậy. Tạ Tuyên ta tặng sách trước nay luôn bốc thuốc đúng bệnh, ngươi đừng tưởng Văn Lai Tuyết’ là cuốn sách tùy ý mua được ven đường mà khinh thường. Hiện giờ nó rất có giá trị với ngươi đấy. Đầu óc chậm chạm, đúng là đầu óc chậm chạp!” Tạ Tuyên thu tay lại, vừa lắc đầu vừa đi, bỏ lại Lôi Vô Kiệt lúng ta lúng túng đứng yên tại chỗ không biết làm thế nên xem qua một chút không. Lôi Vô Kiệt ngồi xuống trước cửa gian nhà, vừa phơi nắng vừa suy Sắt thật sự là lục vương tử Tiêu Sở Hà bị lưu đày? Vậy theo lời trăn trối của mẹ, người mình phải bảo vệ chính là hắn? Thế nhưng sao hắn cứ giấu diếm thân phận, không chịu trở về Thiên Khải?Dọc đường vì sao Diệp Nhược Y lại coi trọng Tiêu Sắt như vậy, thậm chí còn liều mình bảo vệ, có phải cô ấy thích Tiêu Sắt không?Hình như Thiên Lạc sư tỷ cũng có ý với Tiêu Sắt, liệu sau này có hiềm khích với Diệp cô nương không?Lúc chia tay hình như tỷ tỷ hoàn toàn không nhìn thấy mình, sư phụ bỏ lại mình đang trọng thương chạy theo ra ngoài, rốt cuộc giữa hai người có chuyện gì xảy ra?Rất nhiều vấn đề khiến Lôi Vô Kiệt nghi hoặc không thôi, nhưng những người có thể trả lời câu hỏi trong lòng hắn đều không có mặt. Nộ Kiếm Tiên đã đi nghỉ, Lôi Vân Hạc đang bận trấn an lòng người trong Lôi gia bảo, dù sao Lôi Thiên Hổ trông coi Lôi môn đã nhiều năm, đã in sâu vào trong lòng mọi người. Giờ hắn chết, toàn bộ Lôi môn hỗn loạn bất an, có lẽ ngay cả Lôi Vân Hạc với tính cách lười biếng cũng không thể không bận luận ra sao, cầm kiếm lên, bảo vệ người nên bảo vệ, như vậy sẽ không sai. Lôi Vô Kiệt thầm nghĩ. Đang lúc hắn nghĩ vậy, hai canh giờ đã trôi qua, đột nhiên xung quanh vang lên tiếng náo loạn. Đệ tử Lôi môn không ngừng chạy từ trong viện ra. Lôi Vô Kiệt vội vàng kéo một người lại “Có chuyện gì xảy ra vậy?”“Đột nhiên, đột nhiên có rất nhiều quan binh chạy tới bao vây Lôi gia bảo!” Người nọ thở hồng hộc nói.“Quan binh? Sao quan binh lại tới? Lôi Vân Hạc sư bá đâu?” Lôi Vô Kiệt nghi hoặc hỏi.“Quyền chưởng môn, quyền chưởng môn đang bàn bạc với tổng quản Thiên Ngân ở phía sau viện, đã phái người tới gọi. Nhưng những quan binh kia khí thế hung hăng, cảm giác có thể phá cửa xông vào bất cứ lúc nào!” Người nọ lo lắng nói.“Để ta!” Lôi Vô Kiệt cầm Tâm kiếm bên cạnh lên, coi nó như gậy chống, khập khiễng chạy ra phía ngoài. Hai người chạy tới cửa Lôi gia bảo, Lôi Vô Kiệt mới phát hiện mọi chuyện không chỉ đơn giản như bên ngoài không chỉ là quan cầm đầu lưng đeo song đao, ánh mắt đầy hung ác, thân hình khôi ngô, toàn thân toát ra sát ý. Đây đâu phải quan binh, rõ ràng là quân đội đã từng ra chiến trường!“Ta kính trọng Lôi gia bảo, không muốn xúc phạm.” Tướng quân khôi ngô cầu đầu cao giọng nói “Nhưng nếu môn chủ Lôi môn không ra ngoài nghênh tiếp, vậy đừng trách ta vô lễ!”Vị tướng quân khôi ngô kia đương nhiên là người đứng đầu quân đội Bắc Ly, Diệp Khiếu Ưng. Hắn nhìn tấm biển Lôi gia bảo, hạ giọng nói “Năm xưa đã muốn cưỡi ngựa đạp tan Lôi gia bảo nhưng bị đại ca cản lại. Hôm nay liệu có thực hiện được tâm nguyện không đây?”“Muốn xông vào Lôi gia bảo, phải bước qua thanh kiếm của ta.” Ngay lúc đám đệ tử còn do dự chưa quyết, Lôi Vô Kiệt đã bước lên, vung kiếm ngăn trước mặt một ngàn binh thế lẫm liệt, không thua kém gì khí tức sát phạt của ngàn có điều thân thể quấn đầy băng vải, khiến người ta không khỏi tức Khiếu Ưng tò mò cúi người xuống nhìn hắn “Vị tiểu huynh đệ này đã trọng thương vẫn vũ dũng như vậy à.”“Ngươi là ai?” Lôi Vô Kiệt ngẩng đầu lên hỏi.“Hỏi hay lắm.” Diệp Khiếu Ưng rút hai thanh trường đao trên lưng ra. Hai thanh đao đều có vẻ rất nặng, nhưng trên tay hắn lại chẳng khác gì món đồ chơi. “Tên của ta đều trên đao này. Ai cũng nói phía bắc trọng kiếm, phía nam thích đao. Đó là vì người trong giang hồ nông cạn, chưa từng thấy đao của quân đội Bắc Ly!” Diệp Khiếu Ưng thúc vào bụng ngựa, lập tức lao tới.“Tướng quân!” Quan truyền lệnh kinh hãi, hắn rất ít khi thấy đại tướng quân xúc động như vậy.“Ta nghĩ, ta đoán được tên của ngươi.” Diệp Khiếu Ưng thúc ngựa chạy tới trước mặt Lôi Vô Kiệt, hai tay vung trường đao “Nhưng ta vẫn muốn biết tên của ngươi từ trên kiếm của ngươi.”Dứt lời, hai thanh trường đao chém thẳng Vô Kiệt cố chịu đau đớn khắp người do vết thương rách ra, hắn cắn chặt răng giơ tay thi triển một chiêu kiếm!
Thông tin bài hátTên bài hát Mẹ Là Tất Cả Mẹ Ơi Ca sĩ Đoàn Minh Sáng tác unknown Album Tình Cha Nghĩa Mẹ Ngày ra mắt 01/01/1970 Thể loại Việt Nam, Nhạc Trữ TìnhBài Hát Mẹ Là Tất Cả Mẹ Ơi Ca Sĩ Đoàn MinhNếu một ngày nào Mẹ tôi không còn nữa Hàng cau trước cửa Chắc vắng tiếng chim non Con sẽ ngồi bên Cánh võng buồn héo hắt Mà nghe nước mắt tuôn trào Lòng xót xa đauBiết là mẹ già như chiều tà bóng xế Hoàng hôn nắng tắt Giây phút buồn chia ly Mẹ đã ra đi cho con mồ côi đó Có cả cuộc đời cũng tìm được mẹ đâuÂn tình mẹ đậm sâu Bao la như trời như biển Như núi như đồi Tuy con lớn khôn rồi Mà mẹ vẫn còn nặng gánh lo âuĐể rồi từng đêm thâu Nơi thành đô con khắc khoải canh sầu Gác tay lên đầu thấy nhớ mẹ gì đâuGác ngọc lầu vàng Mà con nghe vẫn thiếu Hơi ấm cuộc đời Từ thuở ấy tha phương Về với quê hương bên mẹ già hôm sớm Rau cháo dưa cà vậy mà lòng con vuiÂn tình mẹ đậm sâu Bao la như trời như biển Như núi như đồi Tuy con lớn khôn rồi Mà mẹ vẫn còn nặng gánh lo âuĐể rồi từng đêm thâu Nơi thành đô con khắc khoải canh sầu Gác tay lên đầu thấy nhớ mẹ gì đâuGác ngọc lầu vàng Mà con nghe vẫn thiếu Hơi ấm cuộc đời Từ thuở ấy tha phương Về với quê hương bên mẹ già hôm sớm Rau cháo dưa cà vậy mà lòng con vuiVề với quê hương bên mẹ già hôm sớm Rau cháo dưa cà vậy mà lòng con vuiVì con có mẹ mẹ là tất cả mẹ ơi
Phong Lăng Hề - tổng giám đốc tập đoàn Phong thị, gia tộc cổ vũ Phong đại tiểu thư giống như yêu tinh chuyển thế, cười một tiếng tà mị như câu hồn đoạt phách. Khi xuyên qua thế giới nữ tôn, gặp gỡ một người khoác da thỏ trắng nhưng không ngừng duỗi ra móng vuốt cong của tiểu mèo hoang, cảm thấy càng xem càng thuận mắt. Vì vậy Nhàn vương bắt đầu cưng chiều phu quân làm cho tiểu mèo hoang càng ngày to gan lớn mật. Nữ hoàng bệ hạ khóc không ra nước mắt khi nước Hoàng Vũ cũng bị quấy lật ra. Ngọc Ngạn hoàng tử trước mặt mọi người thỉnh cầu nữ hoàng tứ hôn Nhàn vương, đại điện trong nháy mắt yên lặng có chút quỷ dị. Vân Tư Vũ phồng má, cắn răng hướng Phong Lăng Hề hỏi "Ta có thể nổi điên sao?" Phong Lăng Hề một thân lười biếng như cũ, khóe miệng mỉm cười gật đầu nhẹ "Có việc gì ta sẽ chống cho ngươi." Nghe vậy, Vân Tư Vũ dùng hết sức "Đùng", tức giận vỗ bàn một cái đứng lên chỉ vào nam tử đang quỳ trên đại điện nói "Rõ ràng là công khai ngấp nghé người của ta, ngươi xem bản Vương Quân là người chết sao?" Nữ hoàng bệ hạ ngồi ở trên cao khóe miệng co giật "nhàn rỗi Vương Quân đại nhân, ngươi xem trẫm là người chết hay sao? Ngươi chẳng lẽ không biết người quỳ nơi đây là thân đệ đệ của ta hay sao?" *** Phượng Lăng Tịch- tam hoàng nữ Phượng liên quốc, là nữ nhi sủng ái nhất của nữ hoàng Phượng Tê. Nhưng nàng lại hận nữ hoàng, từ khi phụ hậu* chết một khắc kia, nàng liền hận nữ hoàng của mình. Bởi vì nữ nhân kia hại chết phụ hậu của nàng, còn chưa tính hoàng muội chưa được sinh ra của nàng. *phụ hậu phụ thân làm hoàng hậu Vì cái ngôi vị hoàng đế, cái người nữ nhân kia từng đối với phụ hậu nàng thề non hẹn biển lại tùy ý truyền thánh chỉ, ban cho phụ hậu nàng ly rượu độc, một xác hai mạng. Nàng nói nàng thân bất do kỷ, nàng nói thế lực thừa tướng quá lớn, cho nên nàng không thể động người nam nhân kia. Nàng không biết là thật cưng chiều hay giả yêu quý nhân, đại công tử của phủ thừa tướng chính là hung thủ hại chết phụ hậu của nàng. Nàng không thể tha thứ, cho dù là về sau Phượng Tê tiêu diệt thế lực hùng mạnh của thừa tướng, cho dù có xử tử vị quý nhân kia nàng vẫn như cũ không thể tha thứ. Vốn là năng lực xuất chúng, có hơi thở của vương giả. Tam nữ hoàng dần dần trở nên lòng dạ độc ác, thậm chí là chuyện hãm hại trung lương, làm không thiếu chuyện, oán hận trong lòng nàng lúc nào cũng bộc phát, muốn hủy diệt cái ngôi vị hoàng đế kia, nàng nên vì phụ hậu cùng hoàng muội lấy lại công đạo. Phượng Tê bởi vì áy náy, đối với nàng một mặt dễ dàng tha thứ, lại làm cho nàng làm chuyện nghiêm trọng thêm, trong triều chúng thần đối với vị tam nữ hoàng này tất cả câu đều oán hận. Bất quá gần đây, tam nữ hoàng lại thu liễm rất nhiều. Đơn giản vì Phượng Lăng Tịch thích con trai bảo bối duy nhất của Thừa tướng gia vừa mới nhậm chức, Âu Dương Lăng ca. Vị Âu Dương thừa tướng này cùng thừa tướng một đời trước thật khác nhau, là một mười đủ mười đại trung thần, thậm chí chính trực có chút quá phận vì vậy đối với người hãm hại trung lương như tam nữ hoàng Phượng Lăng Tịch có thể nói là hận thấu xương, tự nhiên là không cho phép con trai bảo bối của mình cùng tam nữ hoàng cùng một chỗ. Tam nữ hoàng không chịu dễ dàng buông tha cho, vì để cho Âu Dương thừa tướng đáp ứng đem con trai gả cho nàng, có thể nói dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào nhưng là Âu Dương thừa tướng lại chết không phục tùng, ngay cả nữ hoàng giúp đỡ nói tốt cũng không chấp nhận. Vị thừa tướng này cũng là người cố chấp, không đồng ý chính là không đồng ý. Nữ hoàng cũng không dám làm cho quá mức, nếu không còn không biết cái người bảo thủ này sẽ làm đến chuyện gì xảy ra nữa, thần tử trung thành như vậy nữ hoàng cũng không muốn vì hôn sự của con trai- con gái mà thật sự bức tử nàng. Nếu thật là như vậy người kia sẽ làm cho nữ nhi đau đầu của nàng vĩnh viễn cũng đừng nghĩ ôm được mỹ nhân về. Đáng tiếc, Phượng Lăng Tịch cố gắng như thế nào rốt cuộc vẫn là không có lợi ích gì. Âu Dương Lăng ca mặc dù cũng thích nàng nhưng là lập trường cũng không kiên định như nàng. Ngay từ đầu, nàng còn có thể khuyên hắn, nàng nhất định sẽ làm cho Âu Dương Dĩnh đồng ý, nàng cũng vẫn luôn có lòng tin. Mời các bạn đón đọc Thê Chủ Tà Mị của tác giả Nhược Thủy Lưu Ly.
thê chủ tà mị